Paul Bowles - The Great Outsider
(Tiếng Việt bên dưới)
Who is Paul Bowles?
Bowles once said something and I don’t remember the exact words but it goes similar like this:
”I don't need anyone to know me. In the first place the "I" did not exist. I really don't like the trend in America and everywhere when people keep trying to portray a person, a 'flesh-and-blood' individual from a writer. And to pretend that his life, his choices, his tastes are more important than what he writes. If a person is a writer, the only thing that would matter is what he writes.”
Perhaps that is why when talking about Bowles, the collection of of his life’s events are reminiscent of a gathering point of so many culturally outstanding individuals rather than Bowles himself.
He wrote the first detective fiction series at the age of five. At seventeen years old a book of his poems collection was published in the prestigious magazine Transition.
(Transition is somewhat an experimental literary journal that featured surrealist, expressionist, and Dada, founded in 1917 by Maria McDonald and her husband Eugene Jolas, sold primarily at the famous bookstore ‘Shakespeare and Company’, where many talented writers such as Rainer Maria Rilke, James Joyce, Gertrude Stein, Samuel Beckett, Franz Kafka, William Carlos Williams, Muriel Rukeyser, Kay Boyle, Elliot Paul, Ernest Hemingway have left their legacies....
At the age of 19, Bowles turned his interest in music when he studied with Aaron Copland and was considered one of Copland’s best students because of his gifted talent. Remember that Copland was by then considered by colleagues and critics to be the "final boss" of American composers.
A year later, 1931, Bowles went to Paris, where he also received the same admiration from Gertrude Stein, Ezra Pound, Cocteau, Andre Gidre, Pavel Tchelitchew... Although the reason was not because of what Bowles wrote. The good olden day of spending time at the cafe "Cafe des Westens" in Berlin with Christopher Isherwood, Stephen Spender, creating music with Copland in Hanover, Bad Pyrmont.
After staying in Tangier (Morocco) for a while following the advice of Gertrude Stein, Bowles returned to America to pursue a career in music. He composed ballet for Lincoln Kirstein (one of the most important names in the development of contemporary art in the twentieth century America), wrote opera for Leonard Bernstein, soundtracks and scores for Orson Welles, Tennessee Williams...
In 1938, Paul Bowles married female writer Jane Auer, he returned to writing interest and moved to Tangier to live there until the end of his life. Tangier made his writing career brilliant. Even from the first novel imbued with existentialism: "The Sheltering Sky."
Despite coming to a remote place, other talented people are still attracted to the Bowles' charm and flocked to visit: William Burroughs, Truman Capot, Gore Vidal, Allen Ginsberg, Bernado Bertolucci... In 1990, Italian director Bertolucci even brought "The Sheltering Sky" to the wide screen.
Why did I keep listing those big names above?
To see the paradox of Paul Bowles's life. Despite the admiration from his fellow artists, his life was associated with solitude and he liked to be alone. No, not the cliche "I have to suffer, be alone, separated from my people to create great things."
Pau Bowles did not suffer or had to fight with his inner darkness at all. Or maybe he hid too well because he didn't want it to affect the way people perceived his writing as the quote at the beginning. Maybe no one understands and never will and knows who he is. Maybe. But it seems that Paul Bowles enjoyed and loved that loneliness and aloneness.
Gertrude Stein said, "Freddy (how she called Paul intimately) was the greatest social outsider of our time."
Virgil Thomson exclaimed, "The most free man I have ever known."
Bowles is reminiscent of writers being constantly on the road like D. H. Lawrence or William Burroughs whose possesses ability to evoke the feeling of a strange place with just a few bullet points, but in contrast to tired Western male characters thrown into an adventure at a culture as strange as that of Lawrence, the characters from Bowles’ creation does not seek salvation or meaning in a metaphysical journey but accepts the end and destruction as an inevitable end.
So whatever it is, this is the sign of a great artist.
“If you in know why you like a thing, it is usually worth your while to attempt to find out.”
Paul Bowles là ai?
Bowles từng trả lời rằng, „Tôi không cần ai biết về mình. Ngay từ đầu cái „tôi“ đã không tồn tại. Tôi thật sự không ưa được trào lưu ở Mỹ và cả ở những nơi khác khi người ta cứ cố phải phác hoạ ra một con người, một cá thể rõ ràng bằng xương thịt từ một người viết văn. Cứ làm như rằng cuộc đời anh ta, những lựa chọn của anh ta, gu của anh ta thì quan trọng hơn những gì anh ta viết. Nếu một người là nhà văn, thứ duy nhất có ý nghĩa là những gì anh ta viết.“
Có thể chính vì thế mà khi nhắc đến Bowles, những sự kiện trần trụi trong đời ông gợi nhớ đến như một giao điểm tụ hợp của biết bao cá nhân kiệt xuất về văn hoá hơn là về chính con người Bowles.
Năm tuổi viết chuỗi truyện trinh thám đầu tiên. Mười bảy tuổi một tập thơ được xuất bản ở tạp chí danh tiếng Transition.
(Transition là một tạp chí phần nhiều mang tính thử nghiệm theo trường phái siêu thực, Dada và thể hiện được thành lập năm 1917 bởi Maria McDonald và chồng Eugene Jolas, được bán chủ yếu ở cửa hàng sách nổi tiếng Shakespear and Company, nơi để lại dấu bút nhiều anh tài như Rainer Maria Rilke, James Joyce, Gertrude Stein, Samuel Beckett, Franz Kafka, William Carlos Williams, Muriel Rukeyser, Kay Boyle, Elliot Paul, Ernest Hemingway....)
Năm 19 tuổi Bowles lại chuyển hứng thú sang âm nhạc khi theo học Aaron Copland và được Copland coi là đệ tử ruột vì tài năng thiên phú. Nên nhớ rằng Copland khi ấy được đồng nghiệp và các nhà phê bình coi là “trùm cuối" của các nhà soạn nhạc Mỹ. Một năm sau, 1931, Bowles sang Paris, nơi ông cũng nhận được sự ái mộ không kém của những Gertrude Stein, Ezra Pound, Cocteau, Andre Gidre, Pavel Tchelitchew... Mặc dù lý do chẳng phải vì những gì Bowles viết. Rồi những năm tháng giết thời gian hàng ngày ở quán cà phê “Cafe des Westens" ở Berlin với Christopher Isherwood, Stephen Spender, viết nhạc cùng Copland ở Hanover, Bad Pyrmont.
Sau khi ở Tangier (Maroc) một thời gian theo lời khuyên của Gertrude Stein, Bowles quay lại Mỹ theo đuổi sự nghiệp âm nhạc. Soạn nhạc ba-lê cho Lincoln Kirstein (một trong những cái tên quan trọng nhất trong công cuộc phát triển văn hoá nghệ thuật đương đại thế kỷ XX của Mỹ), sáng tác opera cho Leonard Bernstein, viết nhạc phim/kịch cho Orson Welles, Tennessee Williams... Năm 1938, Paul Bowles cưới nữ nhà văn Jane Auer, ông quay lại với hứng thú viết lách và chuyển đến Tangier ở cho đến khi cuối đời. Tangier không những cắt mạch cảm xúc của Bowles mà còn khiến sự nghiệp viết lách của ông trở nên rực rỡ. Như tiểu thuyết đầu tay thấm đẫm chất hiện sinh "The Sheltering Sky."
Mặc dù về đến nơi heo hút, nhưng những người tài khác vẫn bị sức hút của Bowles hấp dẫn và lũ lượt đến thăm: William Burroughs, Truman Capot, Gore Vidal, Allen Ginsberg, Bernado Bertolucci... Năm 1990 đạo diễn Bertolucci còn đưa "The Sheltering Sky" lên màn ảnh.
Liệt kê những tên tuổi lớn ở trên để ta thấy sự nghịch lý của cuộc đời Paul Bowles. Bất chấp sự ái mộ của những người bạn văn nghệ sĩ, cuộc đời ông gắn với sự cô độc và ông thích ở một mình. Không, không phải cái cliche “Tôi phải đau khổ, cô độc, xa lánh giống loài của mình để tạo ra những thứ vĩ đại.”
Pau Bowles không đau khổ hay phải chiến đấu với bóng tối nội tại trong mình nào cả. Hoặc có thể ông giấu quá giỏi vì không muốn ảnh hưởng đến cách người ta nhìn nhận những gì mình viết như đoạn trích ở đầu. Có thể chẳng ai hiểu và biết ông là ai. Có thể. Nhưng dường như Paul Bowles tình nguyện, yêu thích sự cô độc và một mình ấy.
Gertrude Stein nói, “Freddy (cách bà gọi Paul thân mật) là kẻ ngoài cuộc xã hội vĩ đại nhất thời đại.”
Virgil Thomson thì cảm thán, “Người đàn ông tự do nhất tôi từng biết.”
Bowles gợi nhớ đến những nhà văn xê dịch như D. H. Lawrence hay William Burroughs với khả năng khơi gợi nơi chốn chỉ bằng vài gạch đầu dòng, nhưng trái ngược với những nhân vật đàn ông phương Tây mỏi mệt bị quẳng vào một cuộc phiêu lưu ở nền văn hoá lạ như của Lawrence, nhân vật của Bowles không đi tìm sự cứu rỗi hay sức sống của một cuộc phiêu lưu siêu hình mà chấp nhận sự cáo chung và huỷ diệt như một kết thúc không thể tránh khỏi.
Vậy nên dù khả năng là gì đi nữa, đó cũng là dấu hiệu của một người nghệ sĩ vĩ đại.
“If you don’t know why you like a thing, it is usually worth your while to attempt to find out.”